Thứ Ba, tháng 7 12, 2011

Em rong chơi đồng chiều

Đọc bài Gọi hồn trước khi đọc bài này

tặng cô gái trên cánh đồng trong tấm hình tớ vừa nhìn thấy

Em chơi đồng chiều
rong thân theo giấc mơ tuổi hai mươi không cần biết đâu là giới hạn
Tôi hoang hoải trở về
nghĩa địa sau lưng
câm nín lời tiên tri độc địa

Về đi em
đám cỏ may sắp chết yểu dưới chân

Về đi em
tình yêu không phải là vô bờ bến
luôn có những con lạch sâu ẩn dưới những lớp hoa

Về đi em
những hạt giống chết rét mùa xưa cũng có linh hồn hồi về hoan ca trời chiều lồng lộng
nói đến chi loài rắn giun chuột cóc
cũng có nỗi oan hờn khóc suốt mấy mùa u

Về đi em
nép trong vòng tay mẹ
gọi hồn đi
nghe tôi kể thiên thu.

02h10' 21/5/2011

Thanh Tâm Ngọc

Bài đã đăn trên Evăn

Gọi hồn

Hoang hoải giấc mơ chiều chập chờn cơn ngái ngủ
Đồng ruộng trơ gốc xiên, ánh tím tàn buông
Gã trai ngẩn ngơ ngáp những cái thượt dài trên nấm mồ cỏ
Chẳng hiểu mình là ai. Quay quắt gọi hồn.

7h27 - 15/5/2011

Thanh Tâm Ngọc

Nhớ ngày trước, mùa màng về, tớ đi gặt cho mẹ ở những thửa ruộng ngay sát nghĩa địa. Mệt quá, vào nghĩa địa ngủ, nằm lên mộ, gối đầu lên mộ của các cụ, ông, bà họ hàng nhà tớ mà ngủ ngon lành. Hơn 5h chiều, trời tối mịt, lúc đó mới ớn lạnh làm sao!

Tôi đánh cắp

Tôi đánh cắp niềm vui trong đôi mắt em
Còn lại là những con sóng dài miên mê trôi theo chiều mắt xa vô định
Nơi đâu là quê hương?
Nơi đâu ta sẽ chết mà không hề luyến tiếc?
Một giấc mộng dài.
Đặt tên đi em - cho những sợi mùa giăng

00h56, 15/05/2011

Thanh Tâm Ngọc

Hoang tưởng


Tôi hoang tưởng
về những ngày sẽ chẳng thể nào như ngày hôm qua nữa
Những buổi chiều gặm nhấm chút dư dương của ngày muộn bên ban-công có đài hoa đỏ héo rũ
Gọi tên ai. Mùa cũ đã thay màu.



Ảnh: Hoa trên ban-công nhà tớ. Những ngày lười biếng và đãng trí sự tưới nước, những bông hoa héo rũ thật tội nghiệp.


Thơ trên là những buổi chiều, còn ảnh minh họa thì chụp lúc sáng, khi vừa viết xong mấy dòng trên.


8h08' 5/5/2011

Thanh Tâm Ngọc